Bây giờ hai người đã có công việc ổn định, bây giờ đi học còn không tốn tiền, Cao Tố Lan có chỗ dựa, bà lại thương Đồng Đồng, thế nên đã bỏ dầu chiên.
Thằng bé cắn một miếng, chép chép miệng, cảm khái nói: “Thơm quá ạ.”
Bí thư Trương: “Nhai nát rồi hãy nuốt, thích ăn thì tối ông tìm cho cháu, ngày mai chúng ta lại nấu tiếp.”
Phương Kiếm Bình không nhịn được nói: “Đừng chiều nó.”
Bí thư Trương thản nhiên cười: “Cũng không phải là đồ quý gì, hơn nữa, cùng lắm ăn tới tháng bảy. Phải rồi, Kiếm Bình, khi nào các cháu về?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây