Phương Kiếm Bình kéo tay của nó: “Đợi một lát.” Anh dùng giấy túm một chút đất phủ lên: “Trương Đồng Đồng, phiền phức không?”
“Con không phiền.” Thằng bé lắc đầu.
Phương Kiếm Bình cười: “Sau này muốn đi vệ sinh thì nói trước, ba hoặc giáo viên dẫn con tới nhà vệ sinh, không cần phiền phức như vậy nữa.”
Thằng bé gật đầu.
Phương Kiếm Bình luôn cảm thấy nó không nhớ được.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây