Thằng bé nhăn mặt: “Sao cái gì cũng không có vậy ạ.”
Phương Kiếm Bình cởi áo khoác, bảo nó dịch vào trong một chút: “Nhưng có thể vào đại học, có thể dạy người ta kiếm tiền.”
Thằng bé nhớ tới tôm to, miễn cưỡng nói: “Được thôi, được thôi.” Nó chen vào trong chăn, không nhịn được nói: “Ba, mẹ ngủ rồi.”
Phương Kiếm Bình nhìn thử, quả nhiên ngủ tới đỏ mặt rồi.
Chẳng trách lại yên ắng như vậy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây