Tiểu Phương không nắm rõ tình hình ở thủ đô, nghe anh nói như vậy mới yên tâm: “Anh nói xem, chúng ta đi cả rồi, cha mẹ em thật sự không nhớ chúng ta à?”
Ở nông thôn nhiều năm như vậy, Phương Kiếm Bình không nói rất hiểu người nông thôn, nhưng cũng biết có một số phương diện nào đó giống với người tỉnh thành. So với con cái ở bên cạnh, họ càng quan tâm tới tương lai của con cái hơn.
Phương Kiếm Bình sợ cha vợ anh đi ra đột ngột, lại bị ông ấy nghe chuẩn xác, nhỏ tiếng nói: “Nếu hai chúng ta thật sự có thể thi đậu, cha em ngủ cũng có thể cười tỉnh. Đừng nói đến thủ đô, cho dù ra nước ngoài, cha em cũng không nhớ.”
“Ra nước ngoài thì nhớ thật đó.” Tiểu Phương nói.
Phương Kiếm Bình suy nghĩ: “Đúng, chúng ta ở thủ đô, cha em nhớ chúng ta cũng có thể tới thăm. Ông ấy không thể xuất ngoại, không thạo ngôn ngữ cũng không dám đi, đừng nói nhớ, còn có khả năng lo lắng chúng ta bị viên đạn bọc đường của chủ nghĩa tư bản ăn mòn không muốn về nữa.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây