Phương Kiếm Bình vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, anh là kẻ ngốc thứ ba sao? Một cô ngốc còn gọi anh là kẻ ngốc thứ ba? Nhưng nghĩ đến còn có kẻ ngốc thứ nhất và kẻ ngốc thứ hai làm bạn nên anh cũng gật đầu chấp nhận xưng hô này: “Tôi khờ, nên hôm nay mới biết được Tiểu Phương rất xinh đẹp.”
Trương Tiểu Phương trừng mắt nhìn anh, mẹ kiếp, đang bình thường sao lại đi nói mấy lời này làm gì? Nói như thế thì làm sao cô nói tiếp được nữa.
Cô cũng không cần trả lời nữa, khuôn mặt đỏ ửng của cô đã khiến cho cô có nói thêm gì cũng không có tác dụng.
Phương Kiếm Bình nhìn thấy cảnh tượng này thì cũng rất ngoài ý muốn, nhưng suy nghĩ lại thì anh thấy cũng bình thường. Cô có tâm trí đơn thuần như một đứa trẻ. Một đứa bé khoảng bốn hoặc năm tuổi thì khi được khen cũng đã biết ngượng ngùng, hơn nữa tâm trí của Trương Tiểu Phương cũng đã tương đương với một đứa trẻ tám hoặc chín tuổi.
“Không về nhà mà lại đứng phát ngốc làm gì?” Phương Kiếm Bình biết rõ còn cố ý hỏi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây