Cao Tố Lan không khỏi nhớ tới hai mươi mấy năm trước, lúc Tiểu Phương chào đời, mẹ chồng của bà thấy là con gái, ghét bỏ mắt mũi nhỏ máu, mắng bà vô dụng, mắng chồng bà vô năng. Còn nói Tiểu Phương xinh đẹp có ích gì, cũng chỉ là một đứa con gái thôi.
“Nếu thật sự là con gái, cuộc sống sau này của vợ chồng Thuyên Tử sẽ rất chật vật.” Cao Tố Lan không nhịn được thương hai đứa cháu.
“Bà ấy đã từng này tuổi, đã là người vùi nửa khúc vào đất rồi, còn bận tâm tới những chuyện này làm gì chứ, hưởng thụ những ngày thanh nhàn hạnh phúc không tốt sao?”
Tiểu Phương: “Bà ta chính là người như thế, mẹ không cho bà ta bận tâm còn khó chịu hơn giết chết bà ta. Mẹ xem bà Tư con có quản không? Trước giờ chưa từng hỏi Đại Bàn học hành thế nào, Đại Bàn còn là cháu trai cả của bà ấy, người có học vấn nhất ở nhà họ. Nếu đổi thành bà nội, phải kéo Đại Bàn loanh quanh khắp thôn mỗi ngày.”
Nghe thấy náo nhiệt, chậm mất một bước, Đại Bàn vừa tới cổng đã nghe thấy câu này bèn run lên: “Chị Tiểu Phương, em nhát gan!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây