Phương Kiếm Bình thật muốn cầm lên làm chổi quất nó.
Lúa mạch ngon lành bị nó nhét vào trong làn, tai lúa đều bị nó làm rơi rồi.
Nhưng nhìn thấy thằng bé nhỏ xíu, đội cái mũ rơm to to, gương mặt vì nóng mà đỏ bừng, Phương Kiếm Bình cũng xót: “Đồng Đồng lợi hại quá.”
Anh đón lấy làn xách lên đặt trên đất: “Đặt cùng chỗ với ba, mệt không? Lên bờ ruộng nghỉ một lúc uống miếng nước đi.”
Thằng bé gật đầu, chạy lên bờ ruộng, làn cũng không cần nữa.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây