Phương Kiếm Bình: “Anh vì ai chứ?”
“Vì em, vì Đồng Đồng. Còn chưa sinh ra đã bị coi là một kẻ ngốc. Nhưng...” Tiểu Phương lắc đầu: “Không có nhưng, để họ tránh xa Đồng Đồng, họ sẽ không có cơ hội nói những điều vô nghĩa với Đồng Đồng.”
Phương Kiếm Bình lắc đầu: “Em suốt ngày nghĩ gì thế, xa thế này bọn họ đến kiểu gì? Người ngày nào cũng phải viết giấy khám bệnh, xin nghỉ phép cũng không được bệnh viện đồng ý đâu. Đi ngủ đi.”
Thấy sữa đã hết, anh cầm bình sữa đi: “Có cần cho Đồng Đồng uống ít nước không?”
Tiểu Phương nghĩ sữa của cô loãng như nước, lát cho con ti sau cũng được: “Không cần, ban ngày cho nó uống sau.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây