Chỉ có Thuyên Tử có thể cảm thấy mình là người lớn lại đứng như trời trồng bên cạnh thì không ra sao, phụ thêm củi múc nước ở bếp.
Ông ba Trương, Tiểu Diệp và thằng Tư chưa tới. Nhưng với sự hiểu biết của Phương Kiếm Bình về họ, không thể bỏ lỡ cơ hội ăn ngon, có lẽ là vừa tới cùng bà Cao.
Phương Kiếm Bình không có hứng thú với hai người bị chiều hư từ nhỏ đó, họ cũng không đáng kể gì, trọng điểm là bà Cao. Bà ta lặp đi lặp lại như vậy, giống như bị điên, Đồng Đồng vào tay bà ta, không biết sẽ làm ra chuyện mất trí gì.
“Không có.” Phương Kiếm Bình khẳng định nói: “Đừng nói là trứng gà, ngay cả cọng rau cũng không mang.”
Có người ỷ vào việc đứng xa bà Cao, gậy của bà ta không với tới bèn nói: “Đây là lỗi sai của bà rồi, uổng cho bà còn ngày ngày nói mình là bà cố.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây