Phương Kiếm Bình gật đầu: “Phải mua, bụng lớn lên thì quần áo này không thể mặc được nữa. Anh đi mua ngay.” Nói xong lại về đẩy xe ra.
Tiểu Phương mở miệng, không nói ra chữ nào, anh đã tới cổng lớn rồi.
Vương Thu Hương không nhịn được nói: “Điên thật rồi!”
Trong lòng Tiểu Phương rất cảm động, không vui khi nghe thấy lời này: “Phương Kiếm Bình vui.”
“Vậy cũng không vui như vậy, mới mấy tháng đâu chứ. Vừa mua quần áo, vừa tìm Đại Đầu đóng giường cho con. Đời nào mới có thể ngủ riêng.” Vương Thu Hương không nhịn được lắc đầu. Bỗng nhiên nghĩ tới Phương Kiếm Bình không nói mua cho con: “Chắc không phải ngay cả đồ của con nó cũng đã chuẩn bị xong rồi chứ?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây