Tiểu Phương thấy mọi người ra sức đánh, dứt khoát tránh ra hò hét họ cố lên: “Đánh, đánh mạnh vào, đánh cho sau này anh ta không dám tới nữa.”
“Đúng!” Các thím các bác đua nhau gật đầu, tay vẫn không ngừng nghỉ.
Chồng của Nhất Chi Hoa hoảng hốt, cố gắng nhấc miệng ra khỏi đất hét: “Tôi không phải, tôi không phải, lầm rồi, là tôi!”
“Người này, hình như là Nhân Nghĩa?” Người ở đầu thôn và người trong thôn không thân, người trong thôn và người trong thôn thì thân, nghe được giọng nói này, có người dừng lại.
Tiểu Phương thầm tiếc nuối, Trương Nhân Nghĩa còn có thể ầm ĩ, chứng tỏ không bị thương tới gân cốt, chỉ là da thịt bị thương không đau mấy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây