Cao Tố Lan không nhịn được oán trách: “Phòng các con cũng không có thóc, trộm cái gì mà trộm.”
“Trộm tiền.” Phương Kiếm Bình không thèm nghĩ nói ngay.
Cao Tố Lan nghẹn lại, hối hận vì gọi họ dậy: “Đi gọi Tiểu Phương dậy, mặt trời đã lên rồi còn ngủ.”
Phương Kiếm Bình vô thức nhìn ra ngoài, trong sân không có một tia nắng nào, lúc này cùng lắm cùng lắm chưa tới sáu giờ.
Ngoài ruộng cũng không có việc gì, hôm nay cũng không tới phiên họ chăn bò quét dọn chuồng lợn, dậy sớm như vậy làm gì.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây