Phương Kiếm Bình nhìn theo ngón tay cô, chỉ có thể nhìn thấy bãi ngô, đoán chừng bãi khoai đã bị ngô chắn mất: “Chúng ta ngắt một nắm lá lang, luộc ăn với mì.”
Tiểu Phương không muốn ăn, nhưng như vậy có thể tiết kiệm được không ít bột mì trắng: “Ngắt nhiều chút ăn hai bữa.”
“Để một đêm sẽ không tươi nữa, em muốn ăn thì sáng mai anh tới ngắt tiếp.”
Tiểu Phương: “Em đi với anh, đừng lén lút dậy mà không gọi em.”
Phương Kiếm Bình cười nói: “Còn không phải muốn để em ngủ thêm một lúc à.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây