Tiểu Phương không nhịn được ôm lấy anh khóc lớn.
Phương Kiếm Bình thấy nước mắt cô tuôn rơi, rất muốn nói gì đó, nhưng trong lòng lại chua xót và phức tạp, cuối cùng không nói được lời nào, để mặc cô khóc đến không thành tiếng rồi trở nên nức nở.
Phương Kiếm Bình lấy khăn tay ra, theo thói quen muốn đưa cho cô, nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của cô, anh do dự một chút rồi vươn tay lau đi nước mắt trên mi cô.
“Đã thoải mái hơn chưa?” Phương Kiếm Bình nhẹ giọng hỏi.
Tiểu Phương xấu hổ, trải qua hai đời cô chưa từng khóc như vậy, không khỏi cúi đầu xuống.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây