Hai mắt Phương Kiếm Bình sáng lên: “Có phải là buồn ngủ rồi không?”
Tiểu Phương ngoan ngoãn gật đầu.
Phương Kiếp Bình lập tức chuyển bàn lò và sách đến một góc, rồi đưa khăn lông cho cô: “Ngủ đi.”
Anh nhớ ra gần đây nhiệt độ giữa ban ngày và ban đêm chênh lệch rất nhiều: “Có cần chăn mỏng không? Để tôi lấy chăn trong tủ ra.”
Tiểu Phương vỗ vỗ vào chỗ trống giữa cô và Phương Kiếm Bình.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây