Bà Phương không kìm được lên tiếng: “Cháu làm đúng đúng lắm, chúng ta không nên vì làm được cái chức giáo viên tiểu học mà đã hài lòng. Cha của Tiểu Phương có quan hệ nhiều thế kia, cháu cứ chăm chỉ học hỏi đi nhé, chưa biết chừng ngày nào đó lại điều cháu đến nông trường đấy. Cái huyện thành gì cháu nói trước kia ấy, đến được chỗ ấy khéo tiền lương sẽ cao hơn so với ở nông thôn đấy, rồi môi trường hoàn cảnh gì gì đấy cũng thuận tiện hơn nông thôn nhiều nữa.”
Phương Kiếm Bình ăn ngay nói thật: “Cháu còn chưa có nghĩ xa đến vậy đâu thưa bà. Lúc này mới chỉ được chuyển lên làm chính thức, cho dù những gì bà nói là khả thi đi nữa thì cũng phải mất bảy tám năm nữa, cháu cũng ba mươi tuổi rồi, nếu không người ta chắc chắn cũng chẳng tin tưởng cháu đâu.”
“Ông bà là đang nói tương lai thôi.”
Ông Phương đáp: “Chuyện tương lai thì để tương lai hẵng tính. Nay ngày bao nhiêu rồi thế nhỉ?”
Bà Phương cầm tờ lịch nhỏ treo trên tường lên: “Hai mươi hai.” Bà nói rồi đưa cho chồng mình.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây