“Không có thì về nhà ăn cơm đi, ầm ĩ với mấy đứa nhỏ làm cái gì. Hai đứa nó cộng lại còn nhỏ tuổi hơn chú, chú không sợ truyền đi bị người khác chê cười à.”
Ông sáu Trương rất muốn hỏi, ai dám cười em. Thấy nụ cười trên mặt Trương Tiểu Phương và Phương Kiếm Bình, nhất thời tim nghẹn một cái: “Em không nên tới.”
Bí thư Trương nói: “Chú vốn không nên tới, bao nhiêu tuổi rồi chứ. Thoáng động não cũng biết tuyết còn chưa tan, để cho người ta bò lên nóc nhà sửa phòng là chuyện không thực tế. Không thể bởi vì anh là bí thư chi bộ thôn, mà có thể không quan tâm tùy tiện ra lệnh.”
“Biết rồi, biết rồi.” Ông sáu Trương xoay người rời đi, thấy Trương Tiểu Thảo: “Mới sáng sớm cháu không ở nhà nấu cơm, chạy sang đây làm gì?”
Trương Tiểu Thảo: “Ai như chú mặt trời sắp lên đỉnh rồi còn không nấu cơm, nhà cháu ăn xong lâu rồi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây