“Chí khí của đứa trẻ Tiểu Thảo đó rất cao.” Vương Thu Hương quay sang Tiểu Phương: “Con bé này ngốc––” Vừa thấy Tiểu Phương trừng mắt ra vẻ muốn cào bà ta, bà ta vội vàng nuốt về: “Ý thím là cháu xinh đẹp hơn con bé, nên Tiểu Thảo đố kị với cháu, thường hay nói xấu cháu sau lưng.”
Trương Tiểu Phương thu lại biểu cảm hung dữ: “Tôi biết mà.”
Vương Thu Hương không tin: “Cháu biết?”
“Tôi lại không ngốc!”
Vương Thu Hương nhất thời cảm thấy bản thân đã hỏi một câu vô nghĩa.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây