Hoắc Lị Lị không giỏi ăn nói, càng không có kinh nghiệm cãi nhau với người khác, lúc này thấy Trần Dĩnh rõ ràng đã làm chuyện như vậy mà còn không thừa nhận, tức đến mức mặt đỏ bừng, cắn chặt môi nhưng không biết phải phản bác cô ta thế nào, chỉ có thể liên tục phủ nhận.
“Tôi không đạo nhái, những bộ quần áo đó chính là do tôi làm!”
Trần Dĩnh cười khẩy, như muốn nói “Cô cứ tiếp tục phản bác, dù sao tôi cũng không tin.”
“Tùy cô, dù sao việc gì đi nữa thì cũng có trời đất chứng giám, đồng chí Hoắc, cô cố lên.”
Trần Dĩnh nhìn ra cô gái Hoắc Lị Lị trước mặt này không phải là người có năng lực, trong nháy mắt không còn lo lắng nữa.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây