Cô ấy còn hơn Đỗ Minh Nguyệt 2, 3 tuổi nhưng lại hoàn toàn không bằng được cô về năng lực, chỉ có thể ở nhà làm việc nhà, thỉnh thoảng làm chút đồ thủ công, may vá.
Đỗ Minh Nguyệt bắt gặp sự thất vọng và tự ti thoáng qua trong mắt Hoắc Lị Lị, trong lòng cũng thấy không thoải mái.
Cô cười, giọng điệu chân thành nói với Hoắc Lị Lị: “Chị Lị Lị, chị đừng nói vậy, em chỉ là may mắn thôi, trên đường đi có rất nhiều người giúp đỡ, nhà máy mới có thể đi đến ngày hôm nay, thực ra em cũng không có năng lực gì lớn.”
“Chị nữa, chị Lị Lị, chị làm quần áo cũng đẹp, làm túi xách cũng đẹp, em mặc quần áo và túi xách chị tặng em, không biết đã được bao nhiêu người trên đảo khen ngợi!”
Hoắc Lị Lị chỉ nghĩ là cô đang nói lời xã giao nhưng nghe xong tâm trạng cũng tốt hơn đôi chút.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây