Chỉ là lời bà ta vừa dứt thì Lâm Đông Thuận bên kia đã hiểu được Đỗ Vũ Kỳ đang tính toán gì, sắc mặt lập tức thay đổi.
Xong rồi, trúng kế rồi!
Quả nhiên, giây tiếp theo ông ta thấy khóe miệng Đỗ Vũ Kỳ nhếch lên, cười nhạt nói: “Đã là hôn ước giữa nhà họ Lâm và nhà họ Vương thì liên quan gì đến Minh Nguyệt?”
Chu Cầm phản ứng chậm, vẫn không hiểu ý của Đỗ Vũ Kỳ, thậm chí còn phản bác lại lời hắn.
“Sao lại không liên quan đến nó!”
Đỗ Vũ Kỳ tốt bụng nhắc nhở bà ta: “Có lẽ dì Lâm quên rồi, Minh Nguyệt là con nhà họ Đỗ chúng tôi, nói cách khác, cô ấy là người nhà họ Đỗ, không còn là người nhà họ Lâm nữa.”
Chu Cầm lúc này mới nhận ra, hóa ra vừa rồi hắn hỏi họ hôn ước này rốt cuộc là định ra như thế nào, là đang chờ họ mắc bẫy!
Thằng nhóc thối này đúng là miệng lưỡi sắc bén!
Chu Cầm tức đến nghiến răng, dứt khoát không biết xấu hổ mà đổi giọng.
“Vừa rồi tôi nói nhầm, hôn ước này là Minh Nguyệt và nhà họ Vương định ra!”
Như vậy thì họ không còn gì để nói nữa rồi, bất kể con nhóc Minh Nguyệt kia bây giờ là người nhà họ Lâm hay người nhà họ Đỗ thì hôn ước đều được treo trên đầu cô, xem hắn còn nói thế nào!
Chu Cầm đang thầm đắc ý thì lại nghe Đỗ Vũ Kỳ nhàn nhạt lên tiếng.
“Nếu đã như vậy thì bản thân Minh Nguyệt thấy hôn ước không phù hợp muốn hủy bỏ, hai người lại có lập trường gì để can thiệp vào quyết định của cô ấy.”
“Hay là - hai người muốn bất chấp nguyện vọng của Minh Nguyệt mà ép cô ấy phải gả vào nhà họ Vương?”
Đỗ Vũ Kỳ nói xong còn nhẹ nhàng bổ sung thêm một câu.
“Cưỡng hôn cưỡng cưới là hủ tục của xã hội cũ, tin rằng hai người sống ở thành phố hẳn hiểu rõ hơn chúng tôi về tác hại của những thứ này.”
Những năm gần đây, những chủ đề liên quan đến vấn đề này tuyệt đối là điều cấm kỵ mà không ai dám đụng đến, không biết bao nhiêu người vì dính líu đến những chuyện liên quan như thế này mà bị bắt đi cải tạo.
Vì vậy, khi Chu Cầm và Lâm Đông Thuận nghe thấy mấy chữ này thì sắc mặt lập tức đại biến, lỡ như bị người ta tố cáo thì họ xong đời!
Hai người lập tức phủ nhận.
“Chúng tôi đương nhiên không thể làm chuyện như vậy, bây giờ là xã hội mới rồi, tuyệt đối không dám học theo những hủ tục trước kia! Cậu đừng có nói bậy!”
Thằng nhóc này đừng có đem chuyện này đi tố cáo họ là được!
Đỗ Vũ Kỳ nhếch mép.
“Tôi đương nhiên tin tưởng hai người nhưng cũng hy vọng hai người có thể nói được làm được.”
Đây gần như là đang uy hiếp họ đồng ý hủy bỏ hôn ước giữa Minh Nguyệt và nhà họ Vương.
Lâm Đông Thuận và Chu Cầm nhìn nhau, mặc dù trong lòng vô cùng phẫn hận nhưng lúc này cũng chỉ có thể nghiến răng gật đầu.
“Đương nhiên.”
Nhưng sau khi gật đầu, trong lòng hai người lại nóng như kiến trên chảo, đầy lo lắng và hoảng loạn.
Khi vợ chồng Lâm Đông Thuận đang sốt ruột như ngồi trên đống lửa thì Minh Nguyệt bên cạnh lại như một cỗ máy spam vô tình, điên cuồng cười trong lòng.
Anh trai Đỗ Vũ Kỳ, quá đỉnh!!
Cô tận mắt chứng kiến anh trai chỉ bằng vài câu ngắn ngủi đã khiến vợ chồng Lâm Đông Thuận từ thái độ coi thường bọn họ trở thành không dám dễ dàng đắc tội, cô chỉ có thể nói rằng những kiến thức sâu xa trong đó chỉ người tận mắt chứng kiến mới hiểu được.