Bởi vì họ biết, đứa con gái Thi Thi này, họ không giữ được nữa rồi.
“Cha, con xin nghỉ xong rồi, vé cũng mua xong rồi, tối nay chúng ta lên đường nhé.”
Thời gian nghỉ trưa của đại đội còn chưa hết, con trai cả nhà họ Đỗ Đỗ Vũ Kỳ đã đạp xe từ ngoài về.
Sáng sớm hôm nay hắn đã đi đến huyện mua vé tàu đi Hải Thị, còn nghe lời cha mẹ dặn mua một số thứ từ hợp tác xã cung ứng của huyện về, định để ngày mai cho em gái út Đỗ Thi Thi mang theo.
Mặc dù Đỗ Vũ Kỳ rất rõ ràng, Hải Thị là thành phố lớn, đồ đạc ở đó chắc chắn sẽ phong phú và chất lượng hơn ở huyện nhưng hắn cũng biết, cha mẹ cho không phải là đồ đạc mà là sự không nỡ và tấm lòng của họ.
Đỗ Kiến Quốc đang ngồi ngẩn người trên chiếc ghế dài ở cửa, lúc ngẩn người thì ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía phòng của đứa con gái thứ ba Đỗ Thi Thi, nghe thấy tiếng của con trai cả mới giật mình tỉnh lại.
Nghe vậy, câu “Sao nhanh thế.” vô thức thốt ra nhưng lại bị tiếng kinh hô từ trong phòng Đỗ Thi Thi át đi.
“Anh cả! Anh về rồi! Vé tàu mua lúc nào thế!”
Đỗ Thi Thi nghe thấy tiếng động liền chạy ra khỏi phòng, sau đó nhìn chằm chằm vào tấm vé tàu trong tay Đỗ Vũ Kỳ với vẻ mặt đầy mong đợi.
Biểu cảm của Đỗ Vũ Kỳ khẽ động vì ánh mắt quá mức nóng bỏng của Đỗ Thi Thi, giọng điệu nhàn nhạt nói: “Về rồi, vé tàu mua sáng sớm mai.”
Đỗ Thi Thi nhận ra giọng điệu lạnh nhạt hơn thường ngày của anh ấy, nụ cười bỗng chốc cứng đờ.
Cô ta hiểu rõ, nhà họ Đỗ chắc đều cảm thấy cô ta không chút do dự lựa chọn quay về nhà họ Lâm, quay về Hải Thị, việc này khiến cô ta trông có vẻ rất vô lương tâm, là kẻ vong ân bội nghĩa.
Nhưng cô ta vốn là người nhà họ Lâm, những năm nay cô ta sống ở nhà họ Đỗ vốn là một sai lầm.
Đã đến lúc phát hiện ra sai lầm thì tất nhiên phải kịp thời sửa chữa!
Cô ta còn chẳng phàn nàn rằng vì lỗi của họ mà từ nhỏ cô ta đã phải xa cách cha mẹ ruột, còn bị đưa đến nông thôn sống những ngày tháng như vậy!
Nhưng thôi, bây giờ có đi so đo thái độ và cách nhìn nhận của nhà họ Đỗ cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa, dù sao thì nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sau khi quay về nhà họ Lâm lần này, cả hai bên sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.
Có lẽ sẽ giống như kiếp trước, đến khi cô ta đã bốn năm mươi, năm mươi tuổi, công nghệ y học trong nước đã phát triển, vô tình phát hiện ra gen của họ có vấn đề, lúc đó mới tìm đến nhà họ Lâm.
Nhưng kiếp này cô ta đã biết trước chuyện này rồi thì tất nhiên sẽ không để mọi chuyện sau này xảy ra!
Đúng vậy, Đỗ Thi Thi trước mắt là người được tái sinh.
Kiếp trước cô ta không biết mình không phải là con ruột của nhà họ Đỗ, cứ mơ mơ hồ hồ lớn lên ở nông thôn, đến năm mười tám tuổi vốn phải theo đối tượng kết hôn từ nhỏ đến nơi hoang vu hẻo lánh để nhập ngũ nhưng nơi đó thực sự quá xa xôi, nghe nói còn rất hoang vu, cô ta thực sự không chịu được khổ nên đã năn nỉ cha mẹ hủy hôn ước này, sau đó hoàn toàn thả lỏng cho cô ta tự tìm bạn trai, chỉ tiếc là bạn trai chỉ có cái miệng mà không có bản lĩnh gì, cả đời không thể để cô ta ở trong một căn nhà chung cư trong thành phố, chỉ có thể thuê nhà ở trong thành phố!