Đúng lúc cô ta chuẩn bị nói thêm điều gì đó thì Hoắc Kiêu đã lên tiếng đuổi khéo.
“Đồng chí Trần, nếu không có việc gì thì cô về trước đi, tôi còn phải dọn dẹp.”
Trần Dĩnh: “...”
Những lời nói đó lập tức nghẹn trong cổ họng, cho dù cô ta có tự tin đến đâu thì lúc này cũng không còn mặt mũi để tiếp tục ở lại, chỉ có thể nói: “Được rồi, tôi đi trước.”
Nói xong, cô ta quay người, mặt nặng nề rời đi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây