Bác Dương hừ lạnh nói: “Bây giờ con gái tôi còn đang phải chịu tội kia kìa, thế mà bà vẫn còn vui vẻ cười đùa được à.”
Lâm Ngọc Trúc chu miệng ra với bác gái Dương, bác gái Dương liếc bác Dương một cái, nhỏ giọng thì thầm với Lâm Ngọc Trúc: “Đừng có so đo với ông ấy, càng già càng hồ đồ.”
“Cũng là vì thương cho Tiểu Liễu mà.” Lâm Ngọc Trúc ôn hòa nói.
Bác gái Dương gật đầu một cái, thật ra thì trong lòng cũng rất căng thẳng.
Chờ khi bác bác Dương và bác gái Dương tới bệnh viện, bên trong cũng vẫn chưa truyền ra tin tức gì, mọi người cùng đợi tới buổi chiều, nhóc con giằng co ở trong bụng mẹ ruột hơn nửa ngày mới chịu ra.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây