Thân thế như vậy, đáng buồn, đáng thẹn, đáng hận lại đáng thán, vẫn luôn là điều cô ta không muốn nhắc đến nhất.
Lâm Ngọc Trúc duỗi tay khẽ vỗ Lý Hướng Vãn tỏ vẻ trấn an, lời hôm nay chắc hẳn là bí mật về thân thế của Lý Hướng Vãn, trong sách không hề nhắc tới.
“Đều đã qua rồi, cô còn có tôi. Tôi ở bên cô, luôn luôn ở bên.” Lâm Ngọc Trúc ở dưới ánh trăng mông lung kiên định nói.
Một thân một mình nơi đất khách, cứ tới ngày lễ lại nhớ người thân.
Mà cô chính là “thân” đặc biệt nơi dị thế của cô ta.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây