Khi ra khỏi nhà họ Thẩm, Lâm Ngọc Trúc thở một hơi thật dài, cảm thấy nhẹ nhõm.
Thẩm Bác Quận cười, ôn hòa nói: “Ông nội với chú út chỉ là trông có vẻ nghiêm nghị, thực ra nội tâm rất tốt.”
Lâm Ngọc Trúc gật đầu, cô có thể cảm nhận được hai người này tận lực phát ra thiện ý.
Bèn tò mò hỏi: “Tuổi tác của chú út xem ra hơn ba mươi rồi nhỉ?”
“Ừ, năm nay ba mươi hai rồi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây