Lâm Ngọc Trúc nắm lấy một nắm hạt dưa, cắn tanh tách, cắn đến nỗi đầu của mẹ Lâm đều có chút loạn.
Còn Lâm Ngọc Trúc lại cười hì hì nói: “Mợ, việc thu phế phẩm quả thật kiếm được tiền, chỉ là khổ một ít, mệt một tẹo, thanh danh không tốt một chút. Mới đầu cần phải đầu tư chút ít, sau đó hồi vốn rồi, so với ở đơn vị thì kiếm được nhiều hơn một chút, cũng khá tốt ạ.”
Vẻ mặt của mợ Lâm suy tư một chút, tưởng nhầm rằng việc thu phế phẩm so với công việc chính thức chỉ kiếm được nhiều hơn “xíu xiu”, liền thầm nói trong lòng: thế thì không tính toán xem, đây chỉ là kiếm hồi còn trẻ, chờ già làm không nổi nữa, há chẳng phải một chút để dưỡng lão cũng không có hay sao.
Họ hàng nghe được những lời này, lại nhìn về Dương Liễu, cảm thấy Lâm Lập Dương đây là kiếm được món hời lớn rồi, mèo mù đụng chuột chết hốt được cô gái ở Kinh Đô.
Nên không khỏi trêu ghẹo một phen.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây