Lâm Ngọc Trúc chống cằm tựa lên bàn, cũng hơi hiểu Vương Tiểu Mai, trông giống người mạnh mẽ nhưng thật ra tâm tư cũng không quá kiên cường, nói thế thì hai lần tính toán trước đó cũng chỉ là nhanh trí cho mình chút cơm áo, chuyện thích tham mấy món lời nhỏ cũng không phải là vấn đề lớn.
Lúc bọn cô xây nhà, dù cô ta có nói hai câu chua ngoa nhưng lúc bận rộn cũng giúp đỡ hết sức mình, cũng không nảy sinh ý xấu gì. Không như Trương Diễm Thu, đi tìm cô, ngoài sáng trong tối muốn đi theo ở cùng, cô bảo cô ta bỏ tiền ra xây cùng lại còn khóc than với cô, cực kỳ không ra gì.
Nói như vậy, Vương Tiểu Mai cũng, hừm, không tính là một người quá kém cỏi.
“Ngày ấy chúng tôi đến đây, nghe ý công xã bên kia, trước mùa thu hoạch còn có một nhóm thanh niên trí thức đến.” Lâm Ngọc Trúc chậm rãi nói.
Vương Tiểu Mai kinh sợ đến mức chẳng quan tâm khóc nữa, khó thở mà hỏi: “Còn một nhóm nữa tới?” Một nhóm đến đã chật ních rồi, còn đến thêm nhóm nữa có định để người ta sống hay không: “Mùa thu hoạch trước đấy cũng quá muộn, coi như có bận bịu cả một mùa thu hoạch cũng không kiếm được khẩu phần lương thực cho một năm, thôn dân trong đội có vay mượn lương thực thì thanh niên trí thức chúng ta cũng phải bỏ tiền “vay lương thực”, hơn nữa lại mấy người không có tiền đến, còn không phải muốn mấy thanh niên trí thức lâu năm chúng ta tới cứu giúp à.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây