Nhìn thấy Vương Thiên Tường đã tự mình tỉnh lại, trưởng thôn có chút ngượng ngùng.
Làm cứ như ông ta mặc kệ vậy.
Trưởng thôn ngại ngùng sờ sờ râu, nói với Vương Thiên Tường: “Cái đó...con cái nhà ông hỏi thăm hai câu, con nó khó khăn lắm mới gọi điện về, không săn sóc cho ông được.”
Vương Thiên Tường nằm trên mặt đất với dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc, ngừng cả nửa ngày mới nói: “Đỡ tôi một cái.”
Trưởng thôn ngẩn ra, vội vàng qua đó đỡ người dậy, hơn nữa còn có lòng tốt đưa về nhà.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây