Lâm Ngọc Trúc lại đi vào như bình thường, sau đó lấy cái ghế ra, ngồi xuống, bắt chéo chân, rung chân mà nhìn thím Lý Tứ, nói với vẻ rất kinh ngạc: “Thím Lý Tứ, tiếp tục đi, cháu làm ảnh hưởng đến thím sao?”
Thím Lý Tứ chuẩn bị cảm xúc một chút rồi lại bắt đầu khóc lóc gào thét: “Đại Sơn nhà tôi thật đáng thương, vẫn còn đang phải chịu lạnh chịu rét trong căn phòng rách nát kia, còn các người ở đây sống thật là thoải mái...”
Lâm Ngọc Trúc lại thoải mái uống một ngụm nước sôi ấm, cảm thấy ấm áp hơn nhiều.
Thím Lý Tứ...
“... Không còn thiên lý nữa rồi, đám người lòng dạ hiểm độc các người...”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây