Bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ, tuy rằng Lâm Ngọc Trúc không còn sốt nữa, nhưng cả người vẫn mềm nhũn vô lực, đi đường cũng cảm thấy bản thân giống như người cao su vậy, mềm như không có xương vậy.
Mặc quần áo xong, người ngoài cửa vẫn còn đang kiên trì gõ, Lâm Ngọc Trúc lê từng bước chầm chậm mở cửa, một cơn gió lạnh thổi tới, cô không khỏi hắt xì một cái.
Sắc mặt hơi ửng hồng, phờ phạc nhìn Vương Tiểu Mai và Thẩm Bác Quận đứng ngoài cửa. Cô cảm thấy khó hiểu, hai người này sao lại đứng trước cửa phòng cô? Cô đã bỏ lỡ điều gì sao?
Nếu như chị Tiểu Mai của cô trắng hơn một chút thì đứng chung với Thẩm Bác Quận cũng rất xứng đôi.
Trong đầu Lâm Ngọc Trúc nghĩ vẩn vơ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây