Lâm Ngọc Trúc cười hì hì, nói: “Anh Thẩm, anh nghỉ đi, tôi về đây.”
Thẩm Bác Quận gật đầu, cười hiền lành, anh dặn dò: “Cô đi đường cẩn thận.” Rồi anh lại vội nói như nhớ ra điều gì: “Về chuyện cô muốn hỏi thăm, tôi có hỏi người bạn, có lẽ sắp quyết định rồi, đến lúc đó tôi giúp cô liên hệ một chút.”
Nghe xong, Lâm Ngọc Trúc cười nhiệt tình, cô nói: “Vậy tôi cảm ơn anh Thẩm nhé.”
Nói rồi, cô lại lấy mấy quả táo đỏ ở trong túi ra đặt lên bàn, nói: “Để đó bổ máu, tôi đi đây.” Sau đó cô lao đi nhanh như chớp.
Lý Bàn Tử chớp mắt, nói: “Em thấy có lẽ em Lâm không sao rồi, còn tưởng rằng cô ấy còn sợ thêm một khoảng thời gian.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây