Thẩm Bác Quận cười cười, xoay người rón rén đi dọn củi.
Lâm Ngọc Trúc ôm chăn đi gõ cửa phòng Vương Tiểu Mai, sau khi Vương Tiểu Mai thực sự tỉnh dậy vì tiếng gõ cửa thì vẻ mặt lúc ấy của cô ta chính là không thể hiểu được, hai mắt cô ta mông lung buồn ngủ lại có chút u oán mà nhìn Lâm Ngọc Trúc.
Lâm Ngọc Trúc cợt nhả, vẻ mặt lấy lòng nói: “Chị Tiểu Mai, em có chút sợ hãi, tới ngủ nhờ một đêm.”
Một đêm bình an vô sự trôi qua.
Trước khi bình minh Thẩm Bác Quận vụng trộm trở lại sân trước, đợi đến lúc Lâm Ngọc Trúc thức dậy vào buổi sáng quay trở về phòng thì phát hiện cái phòng này của cô tựa hồ giống như không có ai tới.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây