Lâm Ngọc Trúc tặc lưỡi, cô phục luôn, Lý Hướng Bắc thật đúng là máy móc, sao không để Vương Dương chở Đổng Điềm Điềm chứ.
Ai? Cũng không đúng, người trong thôn nhiều như vậy, nhờ ai giúp không được, cho bọn họ một hai đồng, trong thôn có một rừng bác gái to lớn đến nguyện ý giúp đỡ.
Bảo cõng cô ta đi cũng có thể đồng ý.
Vương tiểu Mai đứng ở cửa dưới mái hiên dựng mũi lên ngửi ngửi, có chút nghi hoặc nói, “Sao tôi ngửi được một loại mùi trái cây, giống như là mùi dâu dại ấy.”
Lâm Ngọc Trúc: . . . Cô thật sự là mũi chó hả?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây