“Vậy chú có chứng minh gì để chứng minh rằng những phần lúa mì đó là do bà già nhà chú cắt không?”
Lâm Ngọc Trúc nở nụ cười, trào phúng nói với ông già Lý Đại Hưởng này: “Chú, theo lý thuyết thì hai người là trưởng bối, cháu nói chuyện không nên nói quá khó nghe, nhưng loại lời nói không có đầu óc lừa gạt người này chú cũng không biết xấu hổ nói ra hay sao? Thím Lý hôm qua không làm việc chăm chỉ đứng bên cạnh cháu lải nhải cả ngày, thanh âm cũng sắp truyền khắp cánh đồng lúa mì, tùy tiện kéo mấy người tới đây đều biết là thím ấy không siêng năng làm việc, còn giúp cháu cắt lúa mì? Nằm mơ hả?”
Đại đội trưởng tin vào lời nói không có đầu óc này: “...”
Lâm Ngọc Trúc nói xong lại nói với đại đội trưởng: “Thật đúng là biết nói đấy, ngày hôm qua lúc đi cháu còn cố ý tìm đội trưởng của chúng cháu, cũng là bởi vì thím Lý về nhà sớm, dẫn đến phần việc của thím ấy cũng không biết xử lý như thế nào, bởi vì vậy mà đội trưởng còn cố ý trừ bốn công điểm của thím ấy, nhân viên ghi điểm bên kia hẳn là cũng có chứng minh, xem ai bị trừ nhiều công điểm liền biết chuyện gì xảy ra.” Nói xong, Lâm Ngọc Trúc liền cảm thấy Thím Lý có phải là ngốc hay không chứ.
Đại đội trưởng vừa nghe, mặt đều xanh, mặt mũi của ông ta hôm nay đều bị mất hết rồi, ông ta vừa tức vừa giận nhìn Lý Đại Hưởng, vừa gân cổ lên gọi tiểu đội trưởng tới.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây