“Đúng rồi, bà nội làm cho anh một đôi giày, bảo em đưa cho anh. Còn có một bộ quần áo, lần trước em bị rắn cắn, không phải anh đã xé quần áo băng bó vết thương cho em, lãng phí mất một bộ quần áo sao.”
“Không lãng phí, tôi dùng làm giẻ lau rồi.” Hứa Thiệu nói.
Cố Sương thấy vẻ nghiêm túc của anh, có chút buồn cười, trêu chọc: “Thế thì đồng chí Hứa cũng rất tiết kiệm đấy chứ.”
Hứa Thiệu nhướng mày, khiêm tốn nói: “Cũng tạm.”
Nói chuyện tình cảm xong với Hứa Thiệu, Cố Sương vừa hát vu vơ vừa về nhà.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây