Chủ nhiệm Vương nghe Phùng Hiểu Lương nói, nhíu mày, rõ ràng ông đã dặn vợ, không thành thì thôi, sao còn đeo bám dai dẳng thế này, mất mặt quá.
Trước đây Tiểu Đan nhìn còn được, sao giờ lại không biết điều thế này. Ông sa sầm mặt, có chút không hài lòng với đứa cháu gái của vợ.
Chủ nhiệm Vương áy náy nói với Phùng Hiểu Lương: “Xin lỗi nhé, Hiểu Lương.”
Phùng Hiểu Lương lắc đầu: “Không sao đâu, chủ nhiệm. Nếu Tiểu Đan có vấn đề gì, tôi mong cô ấy có thể đến tìm tôi, đừng làm phiền người khác.”
Chủ nhiệm Vương vội vàng gật đầu: “Đã nói rõ ràng rồi, còn có vấn đề gì nữa, trẻ con không hiểu chuyện, tôi thay cháu xin lỗi. Hiểu Lương, cậu yên tâm, tôi về sẽ nói chuyện tử tế với cháu nó.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây