Trên bàn còn có một lọ hoa, trước đây còn cắm hoa nhưng bây giờ đã trống không.
Diệp Hoài Viễn nhanh chóng liếc mắt một cái, không nhìn nhiều, cầm chăn trên giường đi ra ngoài.
Cố Sương trong phòng cũng nghe thấy tiếng động, bảo Hứa Thiệu dừng lại, cô đứng dậy: “Thoải mái hơn nhiều rồi, chúng ta ra ngoài thôi.”
Hứa Thiệu đưa tay kéo Cố Sương từ trên giường dậy.
Hai người từ trong phòng đi ra, thấy Diệp Hoài Viễn đang ôm chăn, Cố Tiểu Vũ ngoan ngoãn đi theo sau cậu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây