“Sao anh về mà không báo trước cho em, để em ra đón anh chứ!” Cố Sương ngẩng đầu khỏi vòng tay anh, đôi mắt tràn ngập niềm vui.
Khoảnh khắc Hứa Thiệu ôm cô vào lòng, trái tim trống rỗng bấy lâu nay của anh bỗng chốc được lấp đầy, đầy đến mức sắp tràn ra ngoài.
“Không kịp báo cho em nên anh về thẳng luôn.” Hứa Thiệu khẽ nói.
Cố Sương cong môi, nhẹ nhàng hỏi: “Anh nhớ em đến vậy sao?”
“Ừ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây