Hứa Thiệu thậm chí không cần lật sách truyện, đã được Tiểu Bảo rèn luyện, chuyện trước khi ngủ cứ thế tuôn ra.
Giọng anh trầm ấm, chậm rãi, tay nhẹ nhàng vỗ lưng con gái, rất nhanh đã dỗ hai đứa nhỏ ngủ say.
Giọng Hứa Thiệu dần ngừng lại, cẩn thận đặt Tuế Tuế lên giường, bế Tiểu Bảo về phòng của mình.
Cố Sương chống cằm, nhìn Hứa Thiệu bế Tiểu Bảo ra ngoài, rất nhanh anh đã quay lại, đóng cửa, tắt đèn.
Phòng lập tức chìm vào bóng tối, rất nhanh, bên cạnh có người nằm xuống, hơi thở quen thuộc bao bọc lấy cô, Cố Sương đưa tay ôm anh, dụi dụi trong lòng anh, rồi không nhịn được cười.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây