Diệp Hoài Viễn cảm thấy gáy mình sắp bị nhìn thủng, trong lòng hơi sợ, không nhịn được quay đầu nhìn lại.
Lâm Ân thấy cậu quay đầu, vội vàng nở nụ cười, vừa há miệng định nói thì thấy cậu lên tiếng.
“Gáy tôi có hoa à? Sao cô cứ nhìn chằm chằm không buông vậy.”
Giọng cậu lạnh nhạt khó hiểu, ánh mắt nhìn cô ta ẩn ẩn mang theo sự xa cách và đề phòng, lòng Lâm Ân lạnh đi trong chớp mắt.
“Anh không nhìn tôi, sao biết tôi nhìn anh?” Lâm Ân nhàn nhạt nói một câu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây