Trịnh Đạt Hải vẻ mặt nghiêm túc.
Diệp Hoài Viễn gật đầu, nói: “Đều là đồng đội cả mà, không cần khách sáo.”
Diệp Hoài Viễn thấy Trịnh Đạt Hải là người không tệ, là người thật thà nên mới bằng lòng giúp anh ta.
Vài ngày sau, Cố Tiểu Vũ dẫn Diệp Hoài Viễn và Trịnh Đạt Hải lên núi.
“Nhìn này, cả một vùng này đều là cây hạt dẻ.” Diệp Hoài Viễn và Trịnh Đạt Hải ngửa đầu nhìn những quả cầu gai trên cây.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây