Hứa Thiệu cởi giày và áo khoác cho Tiểu Bảo, nhẹ nhàng đặt cậu bé lên giường, lúc buông tay ra Tiểu Bảo giật mình tỉnh giấc, đột nhiên mở mắt, Hứa Thiệu nhẹ nhàng vỗ lưng cậu bé, dỗ cậu bé ngủ.
“Thế nào, đỡ hơn chưa?” Hứa Thiệu quan tâm hỏi.
Cố Sương gật đầu, nói: “Đỡ hơn nhiều rồi.”
Hứa Thiệu thở phào nhẹ nhõm, rót cho cô một cốc nước, Cố Sương nhấp một ngụm.
Hứa Thiệu thấy tinh thần cô không được tốt, nói: “Ngủ một giấc, nghỉ ngơi một lát đi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây