Cố Sương mỉm môi: “Bác gái cũng đẹp hơn rồi, còn chị dâu nữa.”
Ánh mắt nhìn về phía Sáng Sáng bên chân Lưu Ngọc, Cố Sương khom người xuống, giọng nhẹ nhàng.
“Sáng Sáng à, còn nhớ cô không?”
Sáng Sáng nhìn cô họ một cái, nhanh chóng mở miệng gọi, giọng trong trẻo: “Cô!”
Lưu Ngọc cười nói: “Bà thỉnh thoảng lại cùng Sáng Sáng xem ảnh của em, lúc em mới đi, ngày nào nó cũng nhắc đến em.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây