“Được ạ.” An Tri Thu và An Tri Hạ liếc nhìn nhau, cuối cùng cũng có cơ hội dọn ra ở riêng một cách quang minh chính đại, ngu gì mà không lựa chọn?
Nhiếp Nghĩa Xương và Hàng Hướng Lỗi nghe xong, cũng liếc mắt hiểu ý nhau, mở miệng nói: “Nếu đã có ba căn thì hai chúng cháu cũng đi xem một chút được không? Thanh niên trí thức chọn nhiều người lắm, nói không chừng năm nay sẽ có người mới đến, chúng cháu dọn ra ngoài, cũng là giúp mọi người giải quyết vấn đề.”
Trưởng thôn còn có thể nói cái gì, hai người này cũng là người bị hại.
An Tri Thu dùng một chiếc túi để chuyển tất cả tiền, phiếu và thức ăn chưa mở sang phòng bên cạnh, đồng thời viết phiếu nợ cho Kỳ Vân Lan và Trần Tư Khả, chờ sau khi lấy được dấu vân tay của hai người, cũng cho vào trong phòng, khóa chặt cửa lại, một nhóm người cùng nhau đi vào trong thôn.
Nhà của ông già goá vợ này cách đó không xa lắm, chỉ có ba con ngõ nhỏ, cũng hướng về phía sau núi. Nhà ở là nhà tranh điển hình, được xây dựng bằng bùn vàng và gạch đất trộn với rơm, mái nhà được lợp bằng một lớp rơm rạ. Bởi vì đã hơn nửa năm không có người ở, cửa nhà đổ nát, trong sân mọc đầy cỏ dại, từ mái nhà có thể lờ mờ nhìn thấy bầu trời, trên xà nhà toàn là mạng nhện, còn có mấy con chuột càn rỡ nghe tiếng thì kêu chít chít chạy trốn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây