Mọi người giả vờ không nghe thấy, tiếp tục kiểm tra.
Trần Tư Khả có hơn ba trăm năm mươi đồng và một đống ngân phiếu định mức, được cuộn lại gọn gàng cất vào góc rương.
Nhiếp Nghĩa Xương lại sâu xa nói: “Thật trùng hợp, tôi cũng bị mất hơn ba trăm đồng và một đống ngân phiếu định mức, phiếu thịt, phiếu dầu, phiếu đường… Ngoại trừ phiếu xe đạp ra thì hình như cô còn có nhiều hơn cả số tôi mất, đúng là khiến cho người ta không thể không nghi ngờ mà.”
Trần Tư Khả sắp khóc đến nơi, nếu biết trước để bà An thoải mái ở nhà làm loạn sẽ phải trả giá đắt như vậy, thì có chết cô ta cũng không dám để người ta rời khỏi tầm mắt của mình!
“Trước tiên thu dọn đồ đạc trùng hợp vào một chỗ đi.” Sắc mặt trưởng thôn âm trầm, nói: “Tiếp theo đến thanh niên trí thức Kỳ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây