An Tri Hạ đắc ý cười: “Không phải em biết ảo thuật, mà là mực trong cây bút này rất thần kỳ, có thể khiến chữ sau khi viết nửa tiếng hoàn toàn bốc hơi vào không khí, không nhìn thấy gì nữa. Cho dù anh có dùng dấm hay tia cực tím cũng không thể phục hồi như cũ.”
An Tri Thu sửng sốt một hồi, còn có thứ thần kỳ như vậy?
“Anh, anh tốt nghiệp trung học, sao đầu lại rỗng như thế? Khoa học rất thần kỳ đó, các nhà ảo thuật, nghệ sĩ tung hứng kia cũng sử dụng khoa học để làm ra những điều dường như không thể.”
“Vậy nên chúng ta có thể tống tiền họ một lần nữa sao?”
“Anh, tống tiền cái gì? Chúng ta xứng đáng nhận được những thứ này, nếu không bọn họ sẽ đánh chết cũng không chịu hé miệng. Còn nữa, bọn họ cũng không có nhiều tiền, chúng ta không cần phải phí sức làm lần hai.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây