Nhìn thấy bốn người rời đi, trong mắt Thôi Thành Quân lập tức có chút vui mừng, tiếp tục nhìn về phía đám người An Tri Thu, lại nhấn mạnh một lần nữa: “Đây là chuyện giữa ủy ban thôn và hai anh em nhà họ An, phải biết rằng tổ chức luôn công bằng công chính, sẽ không có ai bị oan, cũng sẽ không để ai thiệt thòi. Mọi người không cần phải tốn thời gian ở đây, đồ ăn trong nhà ăn không chờ người đâu.”
“Tôi sẽ thông báo kết quả thảo luận sau, đừng vì một phút bồng bột mà đặt tương lai của mình vào đây. Bây giờ các người rời đi vẫn chưa muộn, nếu không lát nữa tôi sẽ ghi vào hồ sơ là các người tụ tập đông người gây sự, sẽ không thay đổi được đâu.”
“Dù sao các người làm ầm mọi chuyện lên như thế, thì sao ủy ban thôn có thể hoạt động bình thường nữa? Mặc dù xã hội phong kiến đã bị xóa bỏ và phê phán, nhưng một số điều vẫn còn có lý. Muốn kiện tụng báo cáo thì phải tự cào một lớp da của mình trước, đây là quy tắc để các người cân nhắc sự nghiêm trọng của sự việc.”
Nhưng Phí Tranh ở đối diện cắn răng kiên trì ở lại, đương nhiên sẽ không rời đi nữa, Nhiếp Nghĩa Xương và Hàng Hướng Lỗi đều không sợ loại uy hiếp này. Dương Quýnh vừa rồi không đi, lúc này rời đi sợ là sẽ không vừa lòng hai bên.
Cả đám người trưởng thôn trước giờ đều chống lại bí thư thôn chi bộ, bọn họ đều là nông dân, không ra ngoài học tập, làm việc, sao có thể sợ loại uy hiếp này? Thế là bọn họ nhìn Thôi Thành Quân như nhìn con khỉ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây