An Tri Hạ bị nói đến vui vẻ, đại lão thờ ơ và đại lão nói nhiều, đánh giá vừa đúng vừa khiến cô cảm thấy khó xử, khiến khuôn mặt cô hơi đỏ lên: “Ha ha, tôi đâu có tốt như vậy? Chỉ là ưu tú hơn những người khác một chút thôi.”
Phòng Viên không nhịn được nhếch khoé môi cười nhẹ: “Cô cũng không khiêm tốn.”
Nụ cười của An Tri Hạ lập tức cứng lại, hừ một tiếng: “Anh nói đúng, tôi mà khiêm tốn nữa sẽ thành đạo đức giả mất, tôi là loại người như vậy sao? Tôi luôn là một người có gì nói đó, có sao nói vậy.”
Nhìn thấy cha bọn trẻ, tự nhiên cô lại nhớ đến bọn chúng nên hỏi thăm.
“Gần đây trường học nghỉ, bọn chúng cùng Ngưu Vương và một đám trẻ con đi cắt cỏ lợn, cả ngày không thấy bóng dáng.” Nói đến con mình, Phòng Viên cảm thấy có chút mệt mỏi. Bây giờ anh phải gánh vác gia đình, dành hết sự quan tâm cho bọn trẻ, những đứa trẻ ngoan ngoãn, hiểu chuyện, trưởng thành sớm sẽ có cơ hội giải phóng bản chất vốn có, biến chúng từ thiên thần nhỏ thành những ác ma nhỏ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây