Xã trưởng trực tiếp lấy giấy bút ra như học sinh tiểu học, nghiêm túc nhìn cô, vểnh tai chờ ghi chép.
Thấy ông ấy nghiêm túc như vậy, An Tri Hạ cũng không dám nói linh tinh: “Nhân viên trong công xã đều là biên chế chính thức, bọn họ hoàn thành công việc như thế nào, cũng sẽ không liên quan gì đến tiền lương và trợ cấp. Vậy ai mà muốn làm nhiều việc?”
“Thái độ làm việc tiêu cực sẽ ảnh hưởng rất lớn và thấm vào mọi khâu phát triển của công xã, làm sao có thể theo đuổi sự tiến bộ tích cực? Ngoài ra, mọi người đều không tập trung vào công việc, có nhiều thời gian rảnh rỗi hơn, xích mích giữa mọi người cũng nhiều, một tập thể không đoàn kết sẽ không tạo được nhiều đột phá.”
“Con người bị giam hãm trong một văn phòng nhỏ bằng lòng bàn tay, tầm nhìn bị thu hẹp theo, cũng sẽ bị tách khỏi thế giới bên ngoài, thấy một chút công lao là vồ vập lấy, thật sự vừa đáng thương lại vừa đáng buồn.”
“Muốn trị tận gốc thì phải huy động hết tính tích cực của bọn họ, nâng cao hiệu quả công việc, dốc hết tâm trí vào công việc, còn phải thường xuyên ra ngoài đi một chút, nhìn một chút để phong phú thêm tầm nhìn và kinh nghiệm, cháu tin rằng với ý chí đoàn kết, nhất định công xã chúng ta sẽ thành công vượt qua các công xã khác.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây